Vài dòng tâm sự về việc học tiếng anh
Khi đã trở thành tân sinh viên của ngôi trường Ngoại Thương danh giá, quen với cuộc sống đại học, ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy mình từng chật vật ôn thi thế nào.
Vốn được thầy cô khen là học khá tiếng anh, lại nghe nói tiếng anh cấp 3 chả khác gì so với ở cấp 2, tôi cứ nghĩ những năm tháng học trung học sẽ nhàn lắm. Ai ngờ, cái gọi là “ khá tiếng anh” kia chỉ phù hợp với tiếng anh cơ bản vì những gì chúng tôi được học ở cấp 2 chỉ là để thi đỗ cấp 3 và tôi cũng không hề đi học thêm. Chính vì vậy tôi, cô nữ sinh lớp 10 khi ấy như ngã ngửa ngay từ tuần đầu tiên học tiếng anh vì lỡ thi vào lớp chuyên anh, học chung với bọn “con nhà người ta” toàn được học tiếng anh nâng cao từ trước.
Đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác điểm tổng kết tiếng anh dưới 8 phẩy, cụ thể là 7,8. Đó là lần đầu thấu hiểu cảm giác sợ sệt khi bị gọi lên bảng làm bài tập tiếng anh, lần đầu ngơ ngác khi vừa chép xong tên tiết học thì cô nói:
“Thôi, phần này các em học hết hồi cấp 2 rồi cô không nhắc lại nữa.”
trong khi bản thân chưa từng nghe qua phần kiến thức đó. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm “đi học thêm tiếng anh”.
Đi học thêm nhiều nhất cũng chỉ 2 buổi một tuần, mỗi buổi cũng chỉ 2 tiếng, thời gian từ buổi trước sang buổi sau cũng phải học đủ thứ môn, đến buổi sau là kiến thức tự “não ơi tao bay đi một nửa nhé”. Tiền học thêm cũng đâu ít ỏi gì, mà ở đâu cũng học kiểu chu kì phát đề-làm đề-chữa đề, thế là một đống đề được tung ra, kẹp đề mua không lúc nào là đủ, đề cũ chưa kịp xem lại đề mới đã “say hi”. Chưa kể việc lớp vào muộn hay về sớm.
Chỉ đi học thêm được vài tuần tôi đã thấy chán và quyết định tự học ở nhà.


Leave a Reply